Tôi từng nghĩ tiết kiệm chỉ là chuyện đơn giản: bớt tiêu xài, gom tiền lại, thế là xong. Nên vào một ngày đẹp trời, tôi đặt ra mục tiêu phải tiết kiệm 50% thu nhập hàng tháng. Một kế hoạch nghe có vẻ hợp lý và đầy tham vọng. Nhưng chỉ sau hai tuần, tôi bắt đầu thấy chán nản, rồi bỏ cuộc lúc nào không hay. Tiền tiết kiệm thì chẳng được bao nhiêu, còn tôi thì liên tục dằn vặt bản thân vì cảm giác thất bại. Tôi ngồi xuống, tự hỏi: vấn đề nằm ở đâu? Tôi không thiếu kiến thức về tài chính, cũng chẳng thiếu động lực, nhưng tại sao lại không làm nổi một việc tưởng như đơn giản là tiết kiệm tiền?
Tôi đã hiểu sai về tiết kiệm
Tôi nhận ra mình đã tiếp cận sai ngay từ đầu. Việc đặt ra chỉ tiêu giữ lại 50% lương mỗi tháng nghe như một kế hoạch chỉn chu, nghiêm túc và trưởng thành, nhưng thực chất lại quá khắt khe. Tôi cắt bỏ cả những thứ nhỏ nhặt nhưng mang lại niềm vui hàng ngày, như cốc cà phê quen thuộc buổi sáng hay bữa tối cuối tuần cùng bạn bè. Tôi biến tiết kiệm thành một cuộc sống khắc khổ, nơi mọi chi tiêu đều bị soi xét và loại bỏ. Không lạ khi tôi nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi, thiếu động lực và cuối cùng là bỏ cuộc.
Tiết kiệm, hóa ra, không phải là cắt sạch mọi khoản chi để số dư tài khoản tăng lên nhanh nhất có thể. Đó là sự cân bằng. Tôi muốn có một khoản tiết kiệm cho tương lai, nhưng đồng thời cũng cần duy trì những niềm vui nho nhỏ để hành trình đó không biến thành một “cực hình”.
![]() |
Tôi biến tiết kiệm thành một cuộc sống khắc khổ, nơi mọi chi tiêu đều bị soi xét và loại bỏ. Ảnh minh họa |
Ba tháng thử thách và bài học tôi nhận được
Tôi quay lại vạch xuất phát, lần này với một cách tiếp cận mới. Tôi không còn ép mình phải tiết kiệm 50% nữa, thay vào đó, tôi khởi động lại từ 10% thu nhập mỗi tháng. Tôi cắt giảm những khoản chi thực sự không cần thiết, như những lần đặt đồ ăn online chỉ vì lười nấu, hay việc mua sắm những món đồ mà tôi vốn dĩ chỉ “thích” chứ không thực sự “cần”. Nhưng tôi vẫn giữ lại vài thứ nhỏ bé cho bản thân: một buổi cà phê mỗi tuần, một cuốn sách hay mỗi tháng, hay một bữa tối tụ họp bạn bè thỉnh thoảng.
Bất ngờ là, lần này tôi không chỉ duy trì được thói quen tiết kiệm mà còn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Sau ba tháng, tôi thấy tài khoản tiết kiệm của mình tăng đều đặn mà không còn cảm giác áp lực, khó chịu hay thiếu thốn. Khi mức 10% trở thành thói quen, tôi tăng dần lên 15%, rồi 20% mà không cần gồng mình hay hi sinh quá nhiều.
Tiết kiệm đúng cách là tiết kiệm có ý thức
Tôi nhận ra tiết kiệm không phải là từ bỏ tất cả, mà là biết lựa chọn và ưu tiên. Là biết tạm gác những thứ mang tính nhất thời để dành chỗ cho những giá trị lâu dài. Quan trọng hơn, tiết kiệm đúng cách là tiết kiệm có ý thức, nơi bạn hiểu rõ vì sao mình cắt giảm khoản này và vì sao giữ lại khoản kia. Nó không phải là việc sống kham khổ để mong chờ một ngày tương lai tươi sáng, mà là biết tạo sự cân bằng giữa niềm vui hiện tại và sự an toàn cho ngày mai.
Tiết kiệm không phải là một cuộc đua ai chịu đựng giỏi hơn. Đó là hành trình xây dựng sự ổn định và bình an cho chính mình. Tôi đã từng thất bại khi cố ép mình sống như một người “chỉ biết để dành”, và tôi đã thành công hơn khi hiểu rằng tài chính cá nhân là câu chuyện của sự bền vững, chứ không phải sự cực đoan.
Giờ thì tôi vẫn tiết kiệm đều đặn hàng tháng, vẫn đủ dư cho các mục tiêu tài chính, nhưng cũng không bỏ quên những niềm vui nhỏ bé hàng ngày. Và quan trọng nhất, tôi đã không còn cảm giác “ghét” tiết kiệm như trước nữa.